Thứ Năm, 2 tháng 6, 2016

TÔI GỞI CHO TÔI MỘT BUỔI CHIỀU TẮT NẮNG
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Phố chiều nay, sao mà buồn đến lạ
Vẫn chật kín người sao ....... thấy mênh mang
Chắc bởi trong ...... chẳng còn cảm giác hân hoan
Như lần nào nắm tay người xuống phố.
........ không .......… đã bao mùa lá đổ
Mà ........ vẫn mải miết kiếm tìm như thể mới hôm qua
Yêu được bao nhiêu mà đã vội chia xa
...... tự trách ngày xưa sao không yêu ...... nhiều hơn thế
Cứ nghĩ “chia xa” là một điều không thể
Hóa ra… chẳng có gì là không thể phải không .......?
Mình xa nhau, có lẽ vì tình quá chông chênh
Nên ta đã vô tình lạc mất nhau trên phố
Lạc mất nhau trong một chiều ngược gió
Lạc chốn đông người, ...... lạc chốn không .......
Phố ồn ào, mà ....... quá mong manh
....... hoang hoải, chạy đi tìm ...... trong nỗi nhớ
..... bé nhỏ, ...... dại khờ, ...... bỡ ngỡ
...... ở đâu? ....... chỉ có một mình.
Người với người đuổi bắt nhau bởi hai chữ “vô tình”
Để rồi lạc mất nhau trong vòng quay đó
Để yêu thương mãi chỉ là những lời bỏ ngỏ
...... của ..... ơi! Ta lạc mất nhau rồi…
Hiển thị bớt

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét